Màn đêm chợt buông dần.
Sương đêm lạnh đang thấm dần trên đôi vai gầy guộc.
Mình anh...chỉ mình anh lang thang trêm con phố khuya lạnh lẽo.
Đường phố vắng dần người qua lại.
Cộng thêm màn sương làm cho lòng anh buồn lại càng buồn hơn.
Chẳng biết từ bao giờ anh đã làm bạn với sự cô đơn.
Chìm đắm trong những ảo tưởng rằng mình sẽ tỳm được 1 ai đó...
...1 ai đó biết sẻ chia.
Niềm vui,lỗi buồn.
Mong ước chi cao sang?
Anh đâu cần ai đó xinh đẹp.
Anh đâu cần ai đó hoàn mỹ.
Anh chỉ cần ai đó yêu anh...
Quan tâm anh...
Người ta nói càng yêu thì càng đau khổ.
Anh chỉ mong được 1 lần đau khổ.
Được khóc vì người mình yêu.
Nhưng sao khó quá.
Ai cũng nói anh là người vui vẻ.
Luôn mang đến cho người khác niềm vui với nụ cười trên môi.
Vui cũng cười,buồn cũng cười.
Nhưng nụ cười chẳng còn bền lâu.
Khi anh ngoảnh mặt nhìn quanh.
Chẳng còn ai...
Chỉ còn anh...
Với giọt nước mắt...
Giọt nước mắt cô độc!!!